CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc


Phan_17

“Nơi này là khu vực rừng rậm, ở phía đông có biển rộng, phía bắc có núi cao, có những con sông có màu sắc bất đồng, về sau các ngươi sẽ được nhìn thấy.” Gia Á cảm thông nhìn đám người nhà quê này, đứa nhỏ đáng thương ngay cả lá cây màu xanh cũng chưa từng thấy.

Mang theo nhiều người nên tốc độ đi đường rất chậm, bất quá Gia Á cũng không sốt ruột, vì thế một đường du sơn ngoạn thủy, giống như đang đi du lịch. Tắc Vạn dĩ nhiên không nỡ để Gia Á đi bộ nhiều như vậy, vì thế dọc theo đường đi sẽ đảm đương nhiệm vụ làm tọa kỵ. Biến thân chở Gia Á và cục cưng, lúc thì bay lúc thì đi làm tộc nhân của bộ lạc Tát Đức ngạc nhiên vô cùng.

Nhìn lên bầu trời trong xanh, Sophie lẳng lặng đi theo sau đại đội, đây có lẽ là ngày cuối cùng cậu đi chung với mọi người, tối hôm nay cậu sẽ rời đi. Chờ đến lúc cậu trở về có lẽ đã là một Sophie hoàn toàn mới, cũng có lẽ, cậu không bao giờ….quay lại nữa. Khẽ mỉm cười, kỳ thật chuyện này cũng không có gì xấu, rốt cục cũng có thể tự cho mình một kết thúc, trước mắt không còn là bóng tối vô tận.

“Đang nghĩ gì?” Bàng Đốn nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Sophie, nghĩ cái gì mà vui như vậy?

“Ta đang nghĩ không khí có hương vị gì?” Sophie nói.

“Không khí?” Bàng Đốn hít sâu vài hơi.

“Không có mùi gì cả.” Bàng Đốn có chút khó hiểu nói.

“Lời nói của ta người ngu ngốc như anh không thể hiểu được đâu.” Sophie liếc mắt, bộ dáng thực xem thường đối phương.

“Ta nói này, hiện tại chuyện bên này cũng giải quyết xong rồi, em không phải nên theo ta về bộ lạc Ba Tắc Tư sao? Khi đó nói chờ cục cưng sinh xong mới đi, em bây giờ không phải nói chờ cục cưng lớn lên đi?” Bàng Đốn kéo chuyện cũ ra nhắc lại, anh theo đuổi Sophie lâu như vậy, vất vả nhiều như vậy, Sophie cũng nên thưởng cho anh một chút a.

“Suy nghĩ một chút.” Sophie không muốn lừa Bàng Đốn nên chỉ trả lời qua quít cho có lệ.

“Này, đại ngốc, anh sẽ chờ ta chứ.” Sophie cười hỏi.

“Đương nhiên.” Bàng Đốn không chút do dự trả lời.

“Này, cúi đầu thấp một chút.” Sophie ngoắc ngoắc ngón tay, Bàng Đốn cúi đầu thấp xuống, Sophie đeo một cái vòng kim loại kì lạ lên cổ anh. Sau đó đột ngột hôn lên mặt anh một cái, cảm xúc lạnh lẽo từ hai nơi đồng thời truyền tới làm Bàng Đốn đỏ bừng mặt.

“Thưởng cho anh, anh đã muốn chờ ta, vậy cứ chờ đi.” Sophie biết dù mình có nói thế nào, Bàng Đốn cũng sẽ không thay đổi tâm ý. Nhưng nếu thật sự cậu bị hủy diệt, cậu không muốn Bàng Đốn phải chờ mình cả đời. Vòng cổ kia là cậu dùng hết tâm huyết để chế ra, một khi hệ thống tự hủy diệt của cậu khởi động, vòng cổ sẽ phát ra phóng xạ tẩy não Bàng Đốn. Người tên Sophie sẽ không còn tồn tại trong trí nhớ của anh. Này coi như là chút năng lực cuối cùng cậu có thể làm cho Bàng Đốn đi.

“Nhớ rõ nga, vòng cổ này nghìn vạn lần không được tháo xuống! Bằng không ta tuyệt đối không ta thứ!”

Cả người Bàng Đốn giống như bị hóa thạch, căng cứng hết cả, sau đó vẫn tiếp tục duy trì tư thế kia, không hề động đậy.

“Còn ngây ngốc ở đó làm gì?” Sophie cười hỏi.

“So, Sophie………….. em không phải đã đáp ứng ta chứ?” Bàng Đốn đột nhiên hoàn hồn, dùng một tay bế đứng sophie lên, trên mặt ngập tràn hân hoan vui sướng.

“Cứ xem là vậy đi, dù sao ta cũng không còn chọn lựa, chấp nhận vậy.” Sophie ra vẻ bất đắc dĩ thở dài.

“Trời ạ! Sophie!” Bàng Đốn vô cùng hưng phấn ôm Sophie nhảy tới nhảy lui, nhịn không được hóa thân, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua rừng rậm không ngừng reo hò.

“Đúng là ngu ngốc!” Sophie nghe thấy tiếng cười của Bàng Đốn xen lẫn tiếng gió gào thét bên tai.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng tỏa ra màu xám bạc mê người. Sophie mở to mắt, ngồi dậy nhìn bộ dáng ngây ngốc của Bàng Đốn đang say ngủ. Người này hôm nay hưng phấn quá độ nhất định đòi ôm cậu ngủ, dù sau cậu cũng không tổn thất gì nên gật đầu đồng ý. Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Bàng Đốn, in xuống một nụ hôn.

“Anh sẽ chờ ta đi, nếu ta có thể trở về nhất định sẽ ở với anh cả đời.” Sophie nhẹ nhàng mỉm cười.

Đứng lên, đeo trên lưng bọc hành lý Sophie đã chuẩn bị từ sớm, thân hình nhỏ bé cô độc đi dưới ánh trăng. Nhẹ nhàng bước vào lều Gia Á, Gia Á đang ôm cục cưng say ngủ, Sophie dịu dàng xoa đầu tròn vo xù lên mớ tóc tơ mềm mại của cục cưng, không tiếng động nói từ biệt, mỗi người đều có cuộc sống của mình, giống như Gia Á, cậu cũng vậy. Cho dù có đồng cảm thế nào cũng sẽ có một lúc phân tán.

Thở dài, Sophie chậm rãi rời khỏi nơi đóng trại, thổi một tiếng, một con Mã Khắc Đa cực lớn từ trên trời đáp xuống. Sophie nhảy lên lưng cự thú, liếc mắt nhìn những người bằng hữu quan trọng nhất của cậu lần cuối.

“Đi thôi.” Sophie vỗ nhẹ đầu Mã Khắc Đa.

Nó dường như cảm nhận được tâm tình tịch mịch của chủ nhân, vì thế không gào lên tiếng rống quen thuộc, im lặng khởi động cánh bay lượn dưới màn đêm, dần dần rời xa.

Chương 47

 

“Gia Á!” Bàng Đốn vội vàng xông vào.

“Ta không tìm thấy Sophie! Ngươi có biết cậu ta đi đâu không?” sophie mất tích, sáng sớm nay khi tỉnh lại đã phát hiện không thấy bóng đáng Sophie, ra ngoài tìm một vòng vẫn không thấy. Anh nghĩ Sophie đi dạo nhưng đợi tới giữa trưa vẫn không thấy Sophie trở lại, nhớ lại thái độ của cậu hôm qua, anh cảm thấy có gì đó không đúng, vì thế vô cùng lo lắng chạy đi tìm Gia Á.

“Sophie không ở chung một chổ với ngươi sao?” Gia Á nhíu mày đứng dậy, đặt cục cưng trong lòng xuống.

“Không có……………………” Bàng Đốn nhớ lại chuyện đêm qua.

“Cậu, cậu ta hôm qua còn nói sẽ theo ta ở cùng một chỗ, còn bảo ta chờ, sau đó còn nói gì đó rất kỳ quái, còn hỏi ta không khí có hương vị gì, cái gì là đau, linh tinh.” Bàng Đốn không thể hiểu những điều này có ý nghĩa gì, nhưng giác quan thứ 6 của động vật báo cho anh biết có gì đó rất bất thường.

Gia Á nghe thấy liền có cảm giác hít thở không thông, giống như nổi điên chạy ra ngoài. Sophie muốn đi tìm cơ thể! Cậu ta nhất định đã phát hiện ra manh mối để giúp mình có được cơ thể máu thịt! Chính là vì cái gì lại không từ mà biệt? Hắn có thể giúp mà, vì sao lại đi một mình?

Cho tới giờ Sophie luôn cùng hắn ở một chỗ, chuyến lữ trình dài đằng đẵng giữa các vì sao, trải qua vô số ngày đêm cô độc, trừ bỏ lẫn nhau chỉ còn hai bàn tay trắng. Gia Á hiểu rất rõ tác phong của Sophie, cậu không nói lời nào đã bỏ đi, trừ phi…………….cậu ta tính toán không thể trở lại…………..

Mọi người tìm kiếm thật lâu, mãi đến khi trời sụp tối. Sophie đi vô cùng sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không lưu lại, làm người ta muốn tìm kiếm cũng đành bất lực. Cậu mang đi tất cả những thứ gì thuộc về mình, giống như con người này chưa từng xuất hiện.

Gia Á mệt mỏi ngồi trên tảng đá lớn, trong đầu tràn ngập nghi vấn lại giống như trống rỗng. Sophie đối với Gia Á mà nói không chỉ là bằng hữu hay đồng bọn, hai người họ dường như là anh em ruột thịt. Sophie đi rồi, giống như trước ngực hắn mất đi một miếng thịt, đau đớn kịch liệt, lại có cảm giác trống rỗng.

Tắc Vạn nhìn Gia Á cô độc ngồi trên tảng đá nhìn về phương xa, không khỏi thở dài đi qua nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Tắc Vạn biết tình cảm Gia Á với Sophie rất sâu đậm, Sophie mất tích đả kích Gia Á rất lớn.

“Ta không hiểu vì cái gì cậu ta lại bỏ ta đi, có chuyện gì không thể nói với nhau được kia chứ…….” Gia Á mê mang nhìn về phía trước, đường chân trời chỉ còn sót lại một chút ánh sáng, gió mát ôn hòa thổi tới nhưng thủy chung không thể xua tan vẻ u sầu.

“Tắc Vạn, ngươi nghĩ cậu ta sẽ đi đâu?” Gia Á rất lo lắng, hắn luôn có dự cảm Sophie sẽ làm chuyện gì đó rất nguy hiểm, cậu không muốn mọi người lo lắng vì thế im lặng rời đi không nói một tiếng nào.

Tắc Vạn không có cách nào để trả lời vấn đề này, đại lục Thụy Bá lớn như vậy, bọn họ hiện tại lại không biết Sophie đang nghĩ cái gì, suy đoán lung tung lại càng phiền. Tắc Vạn biết Gia Á rất sợ cô đơn, tuy rằng hiện tại đã có y, có cục cưng, nhưng Sophie trong lòng hắn vẫn không có ai thay thế được, giống như một cột trụ tinh thần.

“Gia Á, có ta ở bên ngươi, chúng ta cùng nhau tìm, tìm khắp đại lục Thụy Bá.” Tắc Vạn ôm chặt Gia Á, y không thể nói ra đáp án cho Gia Á, điều duy nhất y có thể làm là ở bên cạnh Gia Á, bất luận hắn muốn làm gì hay đi đâu.

Sophie đi như vậy, người bị đả kích không chỉ có Gia Á, còn một người so với hắn càng mê mang hơn thì phải là Bàng Đốn. Anh giống như một kẻ điên lao qua rừng rậm tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, Bàng Đốn dùng tốc độ nhanh nhất của mình, phạm vi tìm kiếm kéo dài tận mấy ngàn km.

Không có, đều không có! Cậu ta đi đâu rồi? Ngày hôm qua còn đáp ứng cùng anh về nhà………. cậu ta nói………bọn họ còn muốn cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, Sophie nói sẽ cùng đi với anh.

‘anh sẽ chờ ta đi’

Gương mặt tươi cười của Sophie xuất hiện trong đầu Bàng Đốn, anh dừng lại, mệt mỏi cuộn tròn trên mặt đất, trái tim đau đớn siết chặt, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn như vậy, đây là lần đầu tiên Bàng Đốn nếm trải hương vị thương tâm. Có lẽ lúc Sophie nói câu kia đã quyết định phải bỏ đi. Cậu nói cậu muốn biết không khí có hương vị gì, đó là ý gì? Bàng Đốn lần đầu tiên hận bản thân sao lại ngốc như vậy! Vì cái gì còn không đoán ra!

Anh mất đi Sophie, vừa thức dậy toàn bộ thế giới đã thay đổi. Sophie cho anh một giấc mộng đẹp, tuy chỉ có một buổi tối nhưng cũng đủ để Bàng Đốn ghi nhớ những gì mình đã có. Mặt dây hình thoi lẳng lặng nằm trước ngực, là Sophie đưa cho anh…….. Bàng Đốn siết chặt mặt dây chuyền lạnh băng, cảm giác của sắt thép, lạnh như bàn tay của Sophie. Gia Á nói, Sophie có lẽ sẽ không trở về…………

Bàng Đốn không tin, nhất định, nhất định Sophie sẽ trở về! Mà anh cũng nhất định sẽ chờ cậu! Sophie có việc quan trọng phải làm, vì thế không thể đi cùng với anh. Nhưng anh có thể chờ, mặc kệ là bao lâu anh cũng có thể chờ!

Khóe mắt chảy ra chất lỏng chua xót thấm vào môi. Bàng Đốn quyết định quay về Đông Hải, anh và Sophie đã ước định phải cùng nhau xem mặt trời mọc ở Đông Hải, anh sẽ ở bờ biển chờ Sophie trở về.

Lúc này, Sophie đang trên không trung, dựa theo bản đồ đi về hướng không gian dị giới của nhân ngư. Đồng dạng là dưới bầu trời này, hôm qua cậu còn nằm trong ngực Bàng Đốn, hai người cùng nhau trò chuyện đùa giỡn, Bàng Đốn bị cậu trêu đến mặt đỏ tai hồng. Bàng Đốn kể cho cậu nghe thiệt nhiều chuyện về bộ lạc Ba Tái Tư, nơi đó có mặt trời mọc đẹp mê người, có hảo hữu và tộc nhân. Bàng Đốn ví cậu xây dựng ra một cái tương lai ngay cả nghĩ cậu cũng không dám, tuy rằng tương lai kia không nhất định sẽ trở thành sự thật. Sophie khe khẽ cười, không biết hiện tại cái tên ngốc Bàng Đốn kia có phải đang khóc nhè hay không?

Mã Khắc Đa đáp xuống mặt đất, Sophie hiện tại đang ở vùng biển Đen thuộc trung bộ của đại lục Thụy Bá. Tuy cậu không cần nghỉ ngơi, nhưng phương tiện di chuyển của cậu cũng là động vật bằng xương bằng thịt, muốn đi qua biển Đen cũng chỉ có thể chờ tới mai. Khu vực biển Đen có một loài chim tên là triện điểu, là động vật ăn thịt, lực công kích rất mạnh nhưng đối với người có điện năng như Sophie giải quyết bọn nó thực dễ dàng. Chiếm lĩnh một cái hang của triện điểu, cưỡng chế chánh chủ rời đi, Sophie không hề cảm thấy tội ác thoải mái ngồi trên tổ triện điểu.

Mã Khắc Đa của cậu đã ra ngoài kiếm ăn, Sophie mở bản đồ, dựa theo tốc độ hiện tại có lẽ hơn nửa tháng nữa có thể tới được Đông Hải. Ai cũng nghĩ nhân ngư sẽ không sinh hoạt trên đất liền nhưng thực tế bọn họ có một tòa đảo nhỏ, ngay ở trung tâm của Đông Hải, người trên đại lục Thụy Bá gọi nó là Hải Dương Chi Tâm.

Hiện tại tân thần tử đã xuất hiện, cơ thể của Thiết Lợi Á đã biến mất, kết giới của Hải Dương Chi Tâm đã bị phá một lỗ lớn, phải đợi đến khi tân thần tử 18 tuổi mới có thể một lần nữa tu sửa kết giới ở Đông Hải. Nhưng Đông Hải thực sự quá lớn, cho dù biết cái lỗ hổng kia có tồn tại cũng không xác định có thể tìm được.

Kết giới là một loại năng lượng ma pháp rất vi diệu, Sophie không thể dùng khoa học để giải thích được. Hòn đảo kia nằm ở trung tâm Đông Hải, vì kết giới nên biến thành không gian dị giới tồn tại song song. Cái này giống như một tấm kính trong suốt, mọi người không thể nhìn thấy hòn đảo kia cũng không cảm giác được, thậm chí có nhiều lúc đi xuyên qua cũng không biết, đương nhiên cũng không thể cảm nhận được nhân ngư sống ở đó. Hai người đồng thời tồn tại nhưng không thể tiếp xúc.

Lỗ hổng của kết giới giống như một cánh cửa xuyên qua hai không gian, tìm được nó Sophie có thể thuận lợi tiến vào. Những ghi chép về nhân ngư ở đại lục Thụy Bá không nhiều, Sophie không biết những nhân ngư này có khác với trên thư hay không, có thể sẽ thân thiện giúp đỡ cậu. Hay như trên thư ghi lại họ giống loài cá mập, là những sinh vật tàn ác nhất.

Tuy là không cần ngủ, nhưng máy móc hoạt động quá lâu cũng không tốt. Trong khi chờ đợi Mã Khắc Đa ăn no quay lại, Sophie liền mở ra chế độ hẹn giờ sau đó tiến vào trạng thái ngủ đông.

Chương 48

 

Thái dương vàng rực chiếu sáng khắp đại dương mênh mông, một đàn hải âu bay lượn trên không trung, từ xưa đến nay, biển cả đại diện cho sức mạnh kỳ diệu, ẩn chứa vô số sinh vật xinh đẹp, trong đó kỳ lạ nhất chính là nhân ngư. Trong rạn san hô đủ màu sắc, một cái đuôi cá xinh đẹp xuất hiện nhảy vọt lên khỏi mặt nước tạo thành một đường cong vô cùng xinh đẹp.

Nơi này là không gian nhân ngư trên đại lục Thụy Bá, trên bầu đời quang đãng, hòn đảo của nhân ngư sừng sững tồn tại trên mặt biển, trên đảo là một mảnh rừng cây xanh biếc, bên dưới chính là thánh địa của tộc nhân ngư. Lúc này tất cả nhân ngư đều tụ tập ở đây, tế đàn trung ương của thánh địa, xoay quanh một quả cầu năng lượng tượng trưng cho kết giới, quả cầu vốn phát quang chói mắt hiện tại lại vô cùng ảm đạm, vô lực trôi nổi trong nước.

“Tân thần tử đã xuất hiện.”

Cũng không thần bí như trong tưởng tượng của ngoại giới, nhân ngư cũng không phải là những nàng tiên cá tốt bụng trong truyện cổ tích, cũng không tàn nhẫn hung hãn như loài cá mập, từ thắt lưng trở xuống là cái đuôi thon dài xinh đẹp, có rất nhiều màu sắc bất đồng, hai bên má chỗ lỗ tai là hai cái vây dài trong suốt, mái tóc thật dài phiêu tán trong nước.

“Cách Lỗ Khắc, trước khi tân thần tử tới tu bổ kết giới, lỗ hổng kết giới giao cho ngươi.” Tộc trưởng Bố Tư là một nhân ngư trẻ tuổi, thanh âm bình tĩnh vô ba. Nhân ngư không có giới tính, cũng không có cảm tình, bọn họ thích hòa bình chán ghét những chuyện rắc rối, tỷ như chiến tranh. Đồng dạng bọn họ cũng vô cùng lạnh lùng, từ xưa tới nay luôn độc lai độc vãng, chỉ có những trường hợp đặc biệt mới tụ họp lại ở thánh đàn.

Cách Lỗ Khắc là tân nhiệm tế ti, là một nhân ngư rất trẻ, năm nay chỉ vừa 100 tuổi. Trong sự bảo hộ của kết giới, tuổi thọ của nhân ngư là vô tận. Chính là một khi rời khỏi kết giới, sinh mệnh sẽ bị tước đi, mái tóc sẽ bạc trắng, sau đó già đi và chết, đây chính là nguyên nhân nhân ngư nhất định phải phong bế kết giới. Mỗi thế kỷ, lúc thần tử thay đổi, tế ti sẽ canh giữ tạm thời ở nơi bị phá vỡ, dùng thần lực để tu bổ, đề phòng ngoại nhân tiến vào nhân ngư giới.

Sophie tới Đông Hải đã được một đoạn thời gian, mờ mịt tìm kiếm trên đại dương vô tận, từ hòn đảo này tới hòn đảo khác, giống như vĩnh viễn sẽ không có kết thúc. Bởi vì lực từ của đáy biển ảnh hưởng, hệ thống định vị của Sophie cũng mất tác dụng, cậu cũng không biết mình hiện tại đang ở nơi nào, hay nên đi về phía nào. Giống như một chuyến lữ hành không có mục tiêu, chẳng qua lần này, chỉ có một mình cậu.

Mặt trời mọc ở Đông Hải thật sự rất đẹp, Sophie ngồi trên bờ cát nhìn mặt trời đỏ rực chầm chậm nâng lên, ấm áp bao vây lấy cơ thể. Sophie sợ nước nên chỉ có thể hạ cánh trên đất liền, Đông Hải có rất nhiều hòn đảo nhỏ, Mã Khác Đa ngồi bên người Sophie rỉa lông. Một lần lại một lần mặt trời mọc làm Sophie đã muốn quên đi thời gian, huống chi, thời gian đối với cậu cũng không có ý nghĩa.

“Ăn sáng chưa?” Chung quanh không có một bóng người, Sophie chỉ có thể trò chuyện với Mã Khắc Đa.

Mã Khắc Đa ăn no ợ một tiếng, cá trên biển hương vị rất ngon. Sophie cười cười quan sát bốn phía.

“Hôm nay xuất phát từ hướng nào?” Bởi vì hệ thống định vị không thể sử dụng nên Sophie mỗi ngày đều dùng phương pháp ném đồng xu may mắn để quyết định hướng đi, kỳ thật vận khí của Sophie thực không tồi.

Trải qua một thời gian dài thăm dò, Sophie không hề biết được cậu đã tiếp cận mục tiêu của mình rất gần, đồng dạng cũng có một sinh vật thần bí từ một nơi bí mật lạnh lùng quan sát cậu.

Này là cái gì vậy? Cách Lỗ Khắc trấn giữ ở lỗ hổng bay tới bên cạnh Sophie, linh hoạt vòng quanh cơ thể Sophie âm thầm đánh giá. Nơi này chính là một góc của lỗ hổng, bởi vì được Cách Lỗ Khắc tu bổ nên ngoại giới vẫn như cũ không phát hiện ra manh mối gì. Sophie tuy là không nhìn thấy Cách Lỗ Khác nhưng Cách Lỗ Khắc lại có thể nhìn thấy cậu.

Có linh hồn nhưng lại không có cơ thể, thật kỳ quái. Cách Lỗ Khắc đã chú ý tới Sophie vài ngày nay, sinh mệnh kỳ quái này cứ một mực xoay quanh phụ cận lỗ hổng kết giới, tựa hồ như bị mất phương hướng, vài ngày nay cứ tìm kiếm vòng vèo ở một nơi. Cậu ta đang tìm nhân ngư giới, điểm này Cách Lỗ Khắc có thể xác định. Nếu là nhân loại bình thường, Cách Lỗ Khắc có lẽ đã thẳng tay giết đối phương, nhân ngư rất vô tình, từ trước đến nay giết người không bao giờ nương tay. Nhưng sinh mệnh kỳ quái này làm Cách Lỗ Khắc hứng thú, cậu không muốn giết người này nhanh như vậy, Cách Lỗ Khắc muốn tìm hiểu phương thức vận hành sinh mệnh của Sophie, mắt của cậu có thể nhìn thấy màu sắc của linh hồn, sinh mệnh có khả năng sống này có một linh hồn màu trắng.

Cách Lỗ Khắc im lặng đi theo sau Sophie, nhìn cậu xuất phát mỗi buổi sáng sau đó hạ cánh vào lúc hoàng hôn trong tâm trạng đầy tuyệt vọng, đây có thể xem là một lạc thú. Nhân ngư, kỳ thật cũng rất tàn ác…………………

Trong lúc Sophie tìm kiếm không gian nhân ngư, Gia Á lại đi tìm Sophie, sau khi về tới bộ lạc Phỉ Tư Thắc Gia Á thực sự đem số tộc nhân của bộ lạc Tát Đức nhét vào trong nhà đám lỗ đạt độc thân, trên danh nghĩa là: sống nhờ. Thế là một đám tộc nhân tiểu bạch thỏ của bộ lạc Tát Đức tiến nhập vào hang hổ. Về sau phát sinh ra kết quả gì Tắc Vạn cũng đành nhắm mắt làm ngơ.

Hải Ân Tư rất ngoan, bình thường không hề khóc hay nháo vì thế cũng không làm Gia Á quá lo lắng. Gia Á và Tắc Vạn phái rất nhiều người tỏa đi khắp nơi tìm kiếm Sophie, hơn nữa chính mình cũng định kỳ ra ngoài tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì, Sophie hoàn toàn biến mất………

Trong khoảng thời gian tìm kiếm, tâm tình của Gia Á cũng ngày càng mạnh mẽ hơn. Hắn rất tin tưởng Sophie, Sophie nhất định sẽ không chết, cậu nhất định sẽ quay trở về hơn nữa nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện! Hắn sẽ không đình chỉ việc tìm kiếm Sophie, cũng hi vọng Sophie sẽ không ngừng cố gắng……………..

Ngày qua ngày, nháy mắt đã trôi qua một năm, Sophie lúc đầu tìm kiếm rất cấp bách nhưng dần dần đã chuyển thành bình tĩnh, cậu vẫn tìm kiếm mỗi ngày như vậy, hiện tại dùng giác quan thứ 6 có thể cảm nhận được phương hướng khi ở trên biển. Cậu cơ hồ có một suy nghĩ mình sẽ phiêu lưu trên biển như vậy cả đời. Tới một hòn đảo mới, ngắm nhìn mặt trời lặn, lại một ngày tuyệt vọng trôi qua, Sophie không khỏi nhắm mắt lại.

“Bàng Đốn, ta nhớ anh……………” có nhiều lần Sophie muốn bay tới bộ tộc Ba Tái Tư để nhìn thấy Bàng Đốn, nhưng cuối cùng cậu cũng không làm vậy. Cậu không muốn buông tha việc tìm kiếm, bởi vì cậu sợ một khi mình nhìn thấy Bàng Đốn sẽ lập tức mất đi dũng khí tìm kiếm, bởi vì vòng tay ôm ấp kia thực sự rất ấm áp, cậu có thể rời khỏi nó một lần nhưng không chắc mình có thể cự tuyệt lần thứ hai.

Ngày đó không có chút dấu hiệu nào sẽ phát sinh gió lốc, Sophie vẫn như thường lệ ngồi trên lưng Mã Khắc Đa bay lượn trên không trung, đi về phía xa. Thẳng đến chân trời mới phát hiện mây đen đang ùn ùn kéo tới, gió bão cuộn cuộn kéo tới, sóng biển dâng trào………….ngay cả Mã Khắc Đa cũng không có cách nào xuyên qua bức tường nước này, phấp phới trong cơn gió bão, lung lay sắp rớt.

Sophie trong một khắc bị nước biển đánh vào người liền tê liệt không thể cử động, cơ thể cậu bị thấm nước, không thể bám chặt Mã Khắc Đa liền rơi vào lòng biển sâu! Mã Khắc Đa thấy vậy lập tức lao xuống, đuổi theo Sophie cùng nhau giãy dụa trong nước, Mã Khắc Đa là sinh vật trên lục địa, nó không biết bơi nhưng dù như vậy vẫn kiên định chờ đợi bên người Sophie. Nhìn ánh mắt bất lực của Mã Khắc Đa, Sophie lập tức quyết định đóng lại hệ thống điều khiển.

“Đi đi, bay thật xa! Đừng quay trở lại nữa!” Nửa thân mình của Sophie chìm trong nước cố gắng nói với cự thú, nếu còn tiếp tục bồi cậu Mã Khắc Đa nhất định sẽ chết.

Tuy rằng hệ thống điều khiển đã muốn đóng lại nhưng mà Mã Khắc Đa vẫn như cũ ở bên cạnh Sophie chần chờ không chịu đi, ở chung một thời gian dài như vậy cho dù không bị kiểm soát Mã Khắc Đa cũng đã nhận định người này là chủ nhân của mình.

“Đi đi!” Hệ thống của Sophie sắp tiến vào trạng thái tê liệt, đến lúc đó ngay cả nói chuyện cậu cũng không làm được.

“Quay về bộ lạc Phỉ Tư Thắc, tìm Gia Á, hắn sẽ đối đãi tốt với ngươi.” Sophie nói với Mã Khắc Đa, cậu rất muốn đưa tay lên vỗ vỗ đầu Mã Khắc Đa nhưng cơ thể vô lực không thể cử động.

Mãi đến khi Sophie mất đi ý thức Mã Khắc Đa vẫn như cũ canh giữ bên người cậu, trong đầu vang lên âm thanh cảnh báo của hệ thống.

“Cảnh báo, hệ thống tê liệt, tiến vào trạng thái hôn mê.”

Sophie biết, cậu hiện tại nên khởi động chương trình tự hủy, như vậy vòng cổ Bàng Đốn đeo cũng sẽ khởi động, chính là cậu không có dũng khí………..Bàng Đốn, thực xin lỗi……………ta không muốn anh quên ta…………….

Thân thể Sophie bắt đầu chìm vào biển, chậm rãi rơi xuống lòng biển sâu, Mã Khắc Đa than khóc trên không trung vài tiếng sau đó hướng về phía bộ lạc Phỉ Tư Thắc ở phía nam bay đi…………

Chương 49

 

Nước biển im lặng cắn nuốt cơ thể Sophie, chậm chậm chìm xuống lòng biển sâu, một mái tóc rực đỏ dần dần hiện ra.

Cách Lỗ Khắc biết quái nhân này chưa chết, bởi vì linh hồn cậu ta vẫn còn trong cơ thể, giống như đang ngủ nhưng Cách Lỗ Khắc biết nó không phải giấc ngủ bình thường, là yên giấc ngàn thu. Cách Lỗ Khắc hiện thân, mạnh mẽ bơi trong nước tới bên cạnh Sophie. Cơ thể Sophie chìm xuống nước nằm trên một tảng đá ngầm, hai mắt nhắm chặt, sợi tóc khẽ phiêu đãng theo dòng nước.

Cơ thể này không thể sử dùng được nữa, Cách Lỗ Khắc quyết định một khi đã như vậy thì cứ tiếp thu linh hồn của cậu. Cách Lỗ Khắc thích nhất là sưu tập những linh hồn xinh đẹp, đây là sở thích quái ác của hắn. Đầu ngón tay đặt lên trán Sophie, một khối cầu ánh sáng chậm rãi ngưng tụ theo động tác của Cách Lợi Khắc bắt đầu chui ra, thu vào trong vỏ sò trước ngực.

Còn thân thể? Cách Lỗ Khắc cười cười, mang về nghiên cứu! Đồ tốt như vậy để đây rất đáng tiếc. Thô lỗ nhấc lên cơ thể Sophie, bóng dáng Cách Lỗ Khắc nhanh chóng biến mất.

Sophie cảm thấy mình tiến vào một không gian rất nhỏ hẹp màu trắng, cậu liều mạng dãy dụa nhưng không có cách nào thoát khỏi.

“Đừng lộn xộn.”

Một giọng nói truyền tới, Sophie hoảng sợ! Ai đang nói chuyện? Đúng rồi, sao cậu lại ở cái nơi kỳ lạ này?

“Ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ thả ngươi vào cái chai xinh đẹp nhất.”

Âm thanh kia lại tiếp tục truyền tới, thả vào cái chai xinh đẹp nhất? Sophie không hiểu người này đang nói cái gì, cậu bây giờ vẫn chưa biết mình đã bị Cách Lỗ Khắc tàn ác thu giữ.

Cách Lỗ Khắc mang Sophie về chỗ ở của mình trong không gian dị giới, nhân ngư chỉ sống một mình, mà hắn còn là tế ti người nắm giữ sinh mệnh, sống ở khu vực trung ương của hải dương chi tâm. Ánh sáng cầu vồng 7 màu rực rỡ lóe sáng trong nước, mơ hồ có thể nhìn thấy cửa huyệt động sâu thẳm. Cách Lỗ Khắc đem linh hồn này thả vào một cái chai lưu ly đẹp nhất, đặt lên vị trí cao nhất trên kệ, có thể nhìn thấy trên kệ có rất nhiều chai, bên trong là đủ thứ màu sắc đang phát sáng.

“Ngươi xem, kia là một cái linh hồn màu đỏ, rất thú vị đi, này đại diện nó rất hay đố kỵ, tính tình không tốt.” Cách Lỗ Khách cầm một cái chai nói.

“Này là màu đen, thuyết minh nó đã bị tà ác xâm nhập không thể cứu được.”

“Còn này, là linh hồn hồng nhạt, chứng minh nó rất nhân ái, đặc biệt thiện lương.” Cách Lỗ Khắc vô cùng tự hào giới thiệu bộ sưu tập của mình. Bởi vì hắn nắm giữ sức mạnh sinh mệnh đặc thù của nhân ngư nên có thể nhìn xuyên qua kết giới, nhìn thấu những chuyện tình của nhân gian. Có đôi lúc sẽ có một vài thú nhân và nhân loại bơi ngang, hắn thấy linh hồn thú vị sẽ trực tiếp giết người kia để thu lấy linh hồn.

Sophie nghe thấy vô cùng mờ mịt, người này là ai? Cái gì mà linh hồn với không linh hồn. Là một người theo chủ nghĩa duy vật, Sophie đối với chuyện linh hồn tới nay luôn bán tín bán nghi.

“Linh hồn của ngươi là màu trắng, này nói lên ngươi cơ bản không hề có cảm xúc, không có cảm giác, nhân sinh trống rỗng. Vừa không có tà ác cũng không có nhân ái. Linh hồn như vậy ta chưa từng thấy qua, ngươi là người đầu tiên vì thế ta để ngươi vào cái chai đẹp nhất, thế nào? Vui vẻ đi!” Cách Lỗ Khắc chỉ có 100 tuổi, dựa theo niên kỉ của nhân loại mà nói hắn chỉ mới là một nam hài 7, 8 tuổi. Nhân ngư không có khái niệm đúng và sai, chỉ dựa theo hỉ nộ của mình mà làm việc, đối với hắn mà nói việc giết người cướp linh hồn chỉ là một trò chơi.

Vui vẻ? Này có cái gì vui chứ! Cậu bị nhốt a! Sophie muốn nói nhưng lại không nói được, luồng sáng không ngừng loạn quấy gấp đến mức suýt làm cái chai rơi xuống.

“Ngươi muốn làm gì?” Cách Lỗ Khắc nhìn Sophie lộn xộn, đột nhiên nhớ lại mục đích của Sophie liền giận tới tái mặt.

“Ta biết ngươi muốn tìm nhân ngư giới, sinh vật tham lam các ngươi lại muốn làm gì?” Nhân ngư rất chán ghét đám sinh vật ngoại giới tới quấy rầy bọn họ.

Cho dù hỏi, cậu hiện tại cũng không nói được a! Sophie thực cấp bách, người này dường như biết chuyện về nhân ngư, cậu rất nôn nóng muốn xác định điểm này.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.